Lời nhẹ nhàng nào cũng tan biến, em nhẫn tâm đâu màng chi
Rồi miệt mài vào những đêm vui, bằng nhiều cuộc tình chỉ thoáng qua thôi
Rồi tàn tạ trở về giữa đơn côi, buồn không em hỡi?
Anh từng yêu nhưng là yêu dáng em xưa.
Rất ngoan hiền và ngây thơ đâu có như bây giờ..."
**********
Hắn quen nàng tình cờ và bất ngờ đúng như câu người ta hay nói:
"Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình cắm cái phập vào nhau"
Chỉ vài lời chào hỏi bâng quơ, vài câu chém gió xã giao, trao đổi số điện thoại hẹn cafe khi buồn, 1 tháng sau nàng và hắn đã chính thức là người yêu. Lần đầu của hắn và nàng diễn ra rất đáng nhớ, tuy rằng khi đến với hắn nàng đã không còn trinh trắng. Đêm Hồ Núi Cốc lạnh tê chym, hắn và nàng ghì sát lấy nhau, làm tình trong tư thế đứng dựa lưng vào vách đá. Gần 2 tiếng đồng hồ hắn và nàng đắm say trong lạc thú kiếp người. Núi im hồ lặng, 89 hòn đảo mơ màng ngắm nhìn cuộc giao hoan thần thánh, tựa hồ truyền thuyết chàng Cốc và nàng Công ở nơi đây đang 1 lần nữa được tái hiện. Chỉ đến khi cả Hội trại đốt đuốc đi tìm, chàng và nàng mới chịu rời nhau ra, chạy như chó đuổi. Nhu cầu sinh lý của hắn rất rất cao, còn của nàng thì gần gấp đôi hắn nên chuyện ái ân hòa hợp, âm dương cân bằng, tình yêu nở bung ra tưởng chừng đéo có gì ngăn trở được.
Nàng rất dâm khi lên giường với hắn. Còn bên ngoài, nàng hiền lành, nhẹ nhàng, luôn nhìn nhận và đánh giá sự việc qua con mắt ngây thơ nhất hắn từng biết. Điều hắn thích nhất ở nàng là tính lương thiện, chưa bao giờ hắn thấy nàng giận dữ hoặc oán ghét bất cứ ai. Kể cả khi chỉ có 2 đứa với nhau, nàng cũng không bao giờ nói xấu về người khác. Tất cả tình cảm, sự chiều chuộng, quan tâm, hắn dành hết cho nàng. Đã có lúc hắn mơ tưởng đến 1 buổi lễ lớn, thấy nàng mặc váy trắng đi bên hắn và xung quanh có rất nhiều hoa...
Nhưng cuộc sống nó đéo giống cuộc đời. Học xong ĐH, hắn tạm xa nàng để trở về Hải Phòng. Rồi hắn cũng được một công ty lớn nhận vào làm. Thời gian đầu xa nhau, đi làm thì thôi, cứ về nhà hắn lại ôm lấy điện thoại buôn với nàng vài tiếng. Nhiều lần 2 đứa mải mê tâm sự đến sáng, dù mệt mỏi đi làm nhưng hắn vẫn hạnh phúc ngập tràn. Mỗi ngày nàng cười nói chia sẻ chuyện vui với hắn qua điện thoại, khóc với hắn mỗi khi buồn, và thầm thì vào tai hắn nỗi nhớ thương da diết mỗi khi cô đơn. Hắn động viên nàng hãy cố gắng chờ hắn. Đợi 1 năm nữa, khi công việc hắn đã ổn định, khi nàng học xong, hắn sẽ đón nàng về. "Nói trước bước đéo qua" - hắn công nhận câu nói này quá chuẩn, chỉ xếp sau câu: "Bể học mênh mông nhưng quay đầu lại là bờ" của đấng vĩ nhân uyên thâm nào đấy.
Càng ngày nàng càng ít nhắn tin cho hắn. Nhiều khi hắn gọi điện nàng không bắt máy, đến tận đêm khuya mới nhắn lại: "em đau đầu quá, em ngủ đây, anh cũng ngủ đi nhé". Lúc đầu hắn cũng không nghĩ gì nhiều nhưng mọi thứ cứ tồi tệ dần đi, đến mức hắn cảm thấy có cái gì đó đang chuẩn bị tan vỡ. Hắn tức tốc liên hệ với thằng bạn thân nhất (thằng mà hắn và nàng đã nhắm sẵn cho vị trí chủ hôn trong tương lai), nhờ nó đến xem thử nàng đang gặp chuyện gì. Thằng bạn chí cốt không quản mưa bão đi tìm nàng ngay rồi gọi lại cho hắn nói: mẹ NK xảy ra chuyện, nó đang ở trong bệnh viện chăm sóc. Hắn định lên ngay HN nhưng thằng bạn ngăn lai: NK bảo mày đừng lo, nhà nó đang có 1 số rắc rối nội bộ, mày lên chỉ làm mọi chuyện phức tạp thôi. Giờ nó đang rất mệt mỏi, nó sẽ tự liên lạc lại với mày sau. Hắn cầu trời khấn phật cho gia đình nàng bình yên rồi tự trách mình sao lại nỡ nghi ngờ nàng như vậy. Hắn quyết định cuối tuần sẽ lên thăm nàng. Nhưng kế hoạch bị đổ vỡ khi bà ngoại hắn cũng ngã bệnh, phải đi cấp cứu chỉ vài ngày sau đó...
Thằng bạn thân kể cho hắn nghe về chuyện nhà nàng. Mẹ nàng tai biến mạch máu não giờ bị liệt nửa người. Bố nàng phải bán nhà đi chỗ khác dành tiền chữa trị. Nàng tạm ngừng việc học, bảo lưu kết quả đi làm thêm cho một người họ hàng và chăm sóc mẹ. Hắn nghe thằng bạn nói mà toàn thân run lên, hận bản thân không ở bên nàng những khi nàng cần hắn. Nhưng công việc bận, bà ngoại hắn cũng đang bệnh nặng, bác sĩ bảo bà có thể đi bất cứ lúc nào, nên hắn không thể bỏ nhà đi tìm nàng được. Hắn gửi tất cả số tiền hắn có (gồm tiền bán laptop, điện thoại, tiền đi làm tiết kiệm, tiền bố mẹ cho) vào tài khoản của nàng. Hy vọng có thể giúp nàng được 1 chút. Và hắn tin người con gái rất yêu hắn ấy sẽ sớm vượt qua, vì 1 thiên thần thì dù thế nào cũng sẽ vỗ đôi cánh trắng muốt bay trở về bên hắn..
Rồi bà ngoại hắn cũng dần bình phục, và hắn không tìm được lý do gì để trì hoãn việc đi tìm nàng nữa. Hắn xin nghỉ làm lên HN, định bắt xe đến nhà nàng rồi lại sực nhớ nàng đã chuyển đi, liên lạc với thằng bạn thân thì nó bận đi làm nên hắn vào quán internet quen thuộc khi xưa hắn và nàng vẫn cả ngày ngồi chơi tiến lên, cá ngựa trên Zingme. Cô chủ quán vừa gặp hắn đã cười toe toét:
- Ơ thằng này, lâu quá cô không gặp mày. Dạo này nhìn đẹp zai hơn đấy, thế lên thăm con K à? Chiều qua nó mới ngồi đây xong!
- NK lại về đây hả cô?
- Đi đâu mà "lại về"?
- Sao cháu thấy mấy đứa bạn kể là nhà K chuyển đi rồi ạ?
- Chuyển đâu mà chuyển. Bố mẹ nó mới mua nhà chung cư nên dọn sang đấy. Thỉnh thoảng mới về. Nó ở mỗi mình mấy tháng rồi, ngày nào chẳng ngủ đến trưa mới ra khỏi nhà, chiều lại ngồi quán cô, đến tối thì hội bạn nó hay qua đón đi chơi, có hôm đến 5h sáng cô đi tập thể dục mới thấy nó đi chơi về.
- ...
- Mà này, đừng nói cô kể nhé. Thế sao không vào nhà nó, giờ này nó đang ở nhà đấy, không thì ngồi đây, tí kiểu gì nó chẳng ra.
- Vâng, cô cho cháu máy trước vẫn ngồi nhé. Gọi hộ cháu đĩa xôi chả nữa.
Hắn vừa nói vừa quay đi thật nhanh, không để cô chủ quán thấy vẻ mặt ngỡ ngàng xen lẫn đau khổ và giận dữ (như khi xem đoạn video thủy quân lục chiến Mỹ đái vào thi thể phiến quân Taliban trên mạng) của hắn. Hắn nhai uể oải vài miếng xôi, cứ ngồi đó nhìn vô định vào màn hình máy tính cho đến khi nàng bước vào. Trước mặt hắn không còn là cô bé đáng yêu, ngây thơ ngày xưa nữa, thay vào đó là con bé ăn mặc hở hang, triển lãm ngực mông trên quy mô toàn quốc. Khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo giờ trát đầy phấn son, đôi mắt xinh đẹp - cả vũ trụ mênh mông để hắn ngắm sao trời trong đó, giờ thâm quầng vì những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Dáng điệu bơ phờ, lờ đờ như muốn cho cả thế giới biết mình là fan trung thành của bộ môn kẹo - ke - đá. Gặp hắn, mặt nàng tái như dái trâu, mắt trợn tròn muốn lòi cả thủy tinh thể. Hắn tiến tới bên nàng:
- Không cần nói gì cả, đi với anh!
Hắn và nàng lấy phòng ở nhà nghỉ quen thuộc. Không rõ suy tính gì, hay do không đoán được hắn đã biết những chuyện gì mà cánh cửa vừa đóng nàng đã ôm chầm lấy hắn. Một chút rung động khiến hắn đỡ lấy nàng rồi mọi chuyện lại diễn ra đúng như kịch bản cũ của bộ phim "Câu chuyện trên giường ngủ"...
Khi hắn và nàng đều đã thỏa mãn, nàng ôm chặt lấy hắn, thủ thỉ:
- Em có rất nhiều điều muốn nói với anh. Anh có giận em không?
Hắn im lặng không nói gì (mệt bỏ mẹ, nói đéo gì được). Hắn chẳng còn nhớ lúc ấy nàng chém gió ba hoa những gì, những những lời nói ấy không lọt vào lỗ tai hắn mà bay con mẹ vào khoảng không, rơi xuống dưới giường. Cuối cùng, hắn đề nghị ra về. Nàng vừa kéo xi líp, vừa vòi vĩnh hắn:
- Lâu mới gặp mà chẳng tặng quà cho em gì cả. Chắc chán em rồi chứ gì? Em làm mất điện thoại, đang muốn mua cái mới mà vẫn thiếu 800k (mất con mẹ mày, lúc ở quán net bố thấy mày nhét đt vào túi quần rồi nhé, chẳng lẽ lại lôi ra nhét vào mồm mày)
- Cảm ơn em đã thông báo
- Anh, anh cho em tiền mua nhé, em chẳng có máy liên lạc gì cả. Hì...
- Đây, tiền của em đây. Anh có việc về trước, em cầm luôn 1 củ, gọi taxi về nhé!
Rồi hắn bước ra cửa, vừa đi vừa chỉnh lại thắt lưng. Tâm trạng bình thường như những lần ăn bánh trả tiền, như vừa check 1 con cave dạng chân kiếm sống, không có gì đặc biệt cả.
Chiều tối. Sau khi ăn qua loa bát phở bò, hắn bắt taxi ra bến xe Lương Yên. Trên đường, hắn gọi lại cho thằng bạn chí cốt. Giọng thằng bạn vội vã:
- Tao đang đi với sếp, tí tao gọi lại.
Hắn im lặng vài giây, chẳng biết khi thằng bạn thân biết chuyện nó có tức giận vì cũng bị lừa như hắn không. Đúng lúc hắn định bỏ máy xuống thì đầu bên kia 1 giọng con gái quen thuộc vang lên:
- Nó bảo sao anh?
Giọng thằng bạn thân hắn:
- Anh bảo đang bận nên nó tắt máy rồi. Thế con mụ chủ quán net kể gì với nó rồi?
- Em không biết, hỏi thì bà ấy bảo chẳng nói gì, chỉ bảo em hay ra đây ngồi chơi thôi.
- Bà nó đang ốm anh không nghĩ nó lên hôm nay. Mà hôm nào em chuyển sang bên kia ở?
- Đầu tuần sau, ông bà già em bảo nhà này để cho thuê. Đm, ở 1 mình đang tự do, chán vãi.
- Thôi kệ nó, có gì tính sau. Mà không được kể là anh cặp với em nhé
- Anh điên à, kể để nó vặn cổ em à, nó vẫn tin tưởng em lắm. "Thiên thần quên cánh" của nó mà Hôm nay mới xin đểu được 1 củ, haha
- Uh, thằng đéo nào yêu vào chả ngu, tối nay lên chỗ chị N chơi nhé, chị ấy hẹn cả mấy ông anh anh rồi. Bay mất mẹ xác luôn
- Nhưng mà không được bỏ em lại với thằng D như lần trước đâu nhé, ghét vãi
- Thế xong nó chả đưa cô đi mua giày còn gì, sướng bỏ mẹ còn làm bộ
- Nhưng em đéo thích thằng đấy, đú bẩn bỏ mẹ. Còn thằng nào nai nai mà galant thì đá sang em, dạo này đang đói tiền đây
- Có 1 thằng, HN 2 thôi nhưng chịu chơi phết, em thầu không?
- Ok, quăng sang em, nhạc nào em cũng nhảy, miễn là dễ chăn
- Bla bla bla....
Hắn tắt điện thoại, trả tiền taxi. Vẫn biết "làm người mới khó chứ làm chó thì bình thường" nhưng hắn không thể không phát nôn trước những gì đang diễn ra. Vì đua đòi, ăn chơi, thích lối sống phóng đãng, buông thả mà con người ta có thể bán rẻ nhân cách của mình. Không thể tiêu hóa nổi thể loại vì tiền có thể vất lòng tự trọng cho chó gặm, mang cả bố mẹ ra lợi dụng, để phục vụ các mục đích thấp hèn.
Hắn bỗng nhớ đến nụ cười trong vắt khi xưa, nhớ những giọt nước mắt đã khóc vì hắn. Nhớ cái kiểu nghịch ngợm xoắn tóc ngoáy vào tai hắn, nhớ món bánh nướng cháy nàng làm tặng hắn hôm Valentine, nhớ những buổi chiều đầy nắng và gió heo may... Nhớ đêm Hồ Núi Cốc huyền diệu mà có lẽ suốt đời hắn chẳng thể quên được. Rồi hắn nhớ đến khi nàng chun mũi làm lành với hắn:
- Thôi nào... Em là "thiên thần quên cánh" của anh cơ mà...
Ừ, trước đây là vậy đó. Còn giờ với anh, em chỉ là 1 con đĩ mà thôi.
Chuyện xảy ra đã lâu nhưng hôm nay tình cờ nhận được tin nhắn hỏi thăm của em này (chắc lại đói tiền ) nên Lord mới viết bài share cho anh em. Vì nhu cầu cần cặp kè để có tiền ăn chơi, để có người lợi dụng chu cấp, em ấy luôn sẵn sàng lăn quay ra để anh em thỏa mãn. Cũng là 1 cách giúp nó có tiền, đúng không? Gọi điện làm quen, chém gió bâng quơ, hẹn đi xem phim, đi chơi chắc không quá 2 nốt là lên giường Info đính kèm: Tên: NK Năm phát hành: 1990 SĐT: 1 số, pass: em anh Luyện Bắc Giang Face: Xinh, cằm chẻ, da trắng mịn: 7,5 điểm. Cơ mà lúc trước thôi. Giờ rộng tay cho 5,5 mừng tuổi thêm 0,25 = 5,75 điểm V1: Như trong ảnh, chắc phải 3/4 đàn ông HN đã từng bóp qua V2: Đừng hỏi em nó buồn V3: Quên chưa thử chơi đýt nên không đo đạc đường kính lỗ 2. Butterfly: "Nếu như lông bỗng biến thành của cải Thì em là người giàu nhất thế gian" Rộng như cửa ngõ Thủ đô, nhiều khả năng nếu đun ấm nước sôi đổ vào thì hàng vạn con chim bay ra, ngợp trời HN. Nước nôi lênh láng, đậm đặc, nhét vài viên đá vào thì đỡ tốn tiền mua sinh tố sữa chua. SV: Thông tuệ đủ các kỹ năng làm tình từ dễ đến khó. Có năng khiếu làm cave bẩm sinh. Sở trường của em này là BJ nóng lạnh, tuy nhiên răng nó sắc như răng chó, anh em coi chừng bị trầy xước trúng khuyến mãi: chơi 1 nháy tặng 1 quả sầu riêng. |
Quay tay đi anh em:
Chú ý: Không pm Hồ sơ và Inbox - mình sẽ không trả lời đâu. Cứ đặt gạch ngay trong topic này, sẽ share Random, không phân biệt newbie hay lão làng. Chỉ share cho 3 người ngẫu nhiên, khi nào có RP báo về sẽ share tiếp để tránh nát rau và tai nạn lao động xảy ra. Tên 3 người được share sẽ công bố ngay trong topic này sau 1 tuần nữa.
Vậy nhé