Dũng hết nhìn Khánh, lại nhìn xuống đất, nhìn lên tường rồi không hiểu sao lại nhìn Khánh. Anh càng cố tránh nhìn vào mặt Khánh thì càng thấy mình đang nhìn. Đầu óc anh đang rối tung lên. Không lầm đâu, sự thật là vậy. Sao mà nó có thể xảy ra trong một tình huống xấu đến vậy? Anh nên làm gì bây giờ?
Khánh nhìn Dũng qua dòng nước mắt:
- Khánh biết nói ra sẽ làm Dũng sợ, thậm chí là sốc nữa. Nhưng mà
Khánh không cố ý đâu. Bí mật này Khánh giữ mãi bấy lâu nay mà không ai hiểu hết, khó chịu lắm... Khánh... xin lỗi...!
Dũng trân trối nhìn anh, không nói nên một lời nào. Khánh nhìn anh rồi từ từ khép mắt lại:
- I love you!
Rồi nước mắt anh cứ vậy tuôn trào ra ngoài.
Từ ngày Khánh xuất viện đến giờ anh không còn dịp tiếp xúc với Dũng nữa. Anh gọi điện thì luôn được dì Ba trả lời là không có nhà, vô trường thì anh không tài nào tìm thấy Dũng. Căn tin giờ ra chơi không còn bộ ba cười nói như ngày nào nữa. Dũng đang lảng tránh anh, điều này làm anh đau khổ vô cùng. Mỗi khi nghĩ tới Dũng anh đều ứa nước mắt, nhưng anh không thể khóc, chuyện đó anh không thể làm.
Chiều thứ bảy, như mọi người thường nói là ngày của những cặp tình nhân hẹn hò nhau. Còn anh ngồi một mình lẻ loi trong phòng, căn phòng của giờ đây thật buồn tẻ như là một không gian chết. Anh thở dài ngao ngán và lại nghĩ đến Dũng. Anh không trách Dũng, anh chỉ cảm thấy buồn cho anh.
Chợt tiếng điện thoại reo làm cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
- Alo?
Anh chỉ nghe được tiếng thở ngắn ngủi của người ở đầu dây bên kia. Anh lặng im, hơi thở này quá quen thuộc với anh, còn ai khác hơn ngoài Dũng. Một hồi sau Dũng mới lên tiếng phá tan sự im lặng:
- um... khỏe không?
Khánh không buồn miệng trả lời, anh vẫn im lặng. Con người mà ngày ngày anh mong nhớ đang nói chuyện với anh, nhưng đã quá đỗi xa lạ.
- Nhận ra ai không?
Khánh vẫn không đáp. Dũng ấp úng bên kia:
- ... giận Dũng sao?
Khánh buông ra một tiếng thở dài thượt nhưng anh vẫn không nói gì. Anh nghĩ ràng anh sẽ khóc, nhưng anh không có. Có lẽ sự vô tâm cả tháng trời nay của Dũng đã làm cho tình cảm trong con người anh trở nên nguội lạnh.
Dũng không biết nói gì thêm nữa, lòng anh rối tung lên, anh không luờng trước được chuyện này, do vậy cứ ngập ngừng mãi. Cuối cùng anh cũng tìm được một câu khác:
- Cho Dũng xin lỗi...
Khánh vẫn im lặng, sự im lặng của anh càng làm Dũng thêm luống cuống.
- Nói gì đi, đừng im lặng như vậy làm Dũng sợ lắm...
Vẫn không có dấu hiệu trả lời anh, Dũng đã lo lắng thật sự. Anh thở trở nên nặng nhọc hơn:
- um... nếu Khánh không muốn nói chuyện thì thôi vậy. Dũng gọi điện cho Khánh chỉ để hỏi có muốn... làm bạn với Dũng nữa không thôi.
Khánh thở dài lần nữa, nhưng lần này anh cảm thấy vui lên được đôi chút. Cuối cùng anh cũng lên tiếng:
- Bộ không sợ nữa sao?
Dũng giật mình vì câu hỏi cắc cớ của Khánh, anh không kịp suy nghĩ và không nghĩ rằng Khánh sẽ hỏi anh câu này.
- um... không!
Khánh gằn lại:
- Chắc không? Khánh biết ăn thịt người đó...
Dũng phá lên cười:
- ở đâu bán vậy, Dũng mua về ‘ăn’ coi như huề ha...
Khánh phì cười, anh cười thật vui vẻ, hạnh phúc đã trở lại với anh. Làm bạn cũng được, miễn là anh không mất Dũng.
Khánh vừa ngáp dài vừa chạy ra mở cửa, cái cánh tay bó bột nặng trịch làm anh rất vất vả khi mở cái chốt cửa. Trước mặt anh, ngoài cả sự tưởng tượng của anh, đó là Ly. Khánh chưng hửng nhìn Ly mà quên bén đi việc phải mời cô vào nhà. Ly nhìn Khánh trân trân:
- Vào nhà được không?
Khánh giật mình bèn nép qua một bên chừa lối cho Ly bước vào:
- ơ, xin lỗi nha, dĩ nhiên rồi...
Khánh cười khúc khích nói tiếp:
- Bữa nay Rồng ghé nhà Tôm ha... uống gì không?
Ly lắc đầu buồn hiu:
- Không.
Thấy vậy anh bèn thôi không đùa nữa. Anh chỉ cho Ly ngồi xuống cái ghế dài dựa sát tường, còn phần mình thì anh ngồi bệt hẳn xuống thảm, ngước đôi mắt ngây thơ nhìn Ly dò hỏi. Ly không nói gì, cô chỉ hất tay bỏ cái túi xách qua một bên rồi bưng mặt khóc nức nở.
Khánh bối rối vô cùng. Lần đầu tiên anh thấy Ly khóc, mà hơn hết là lần đầu tiên có người con gái khóc trước mặt anh. Khánh không biết nên làm gì, tay chân anh như bị kiến bò, cứ chực định vỗ về Ly nhưng lại thôi, anh thấy tốt nhất là nên để cô được yên.
Một hồi lâu sau, Ly mới thôi không khóc nữa, cô đưa tay vuốt lấy mái tóc lại cho ngay ngắn. Thấy vậy, Khánh vội vàng chụp lấy hộp khăn giấy trên bàn đưa sang Ly. Ly nhoẻn nụ cười gượng gạo cám ơn anh. Khánh vẫn ngồi đó nhìn Ly chăm chú, đến độ Ly phải đỏ mặt:
- Lần đầu thấy con gái khóc sao? Nhìn dữ vậy...
Khánh đờ mặt ra, anh gật đầu lia lịa trong khi mắt vẫn dán chặt vào Ly cứ như là nhìn một sinh vật từ ngoài hành tinh rớt xuống nhà anh. Ly ngó thấy bộ dạng khổ sở của anh mà nhịn không nổi cười:
- Gì vậy? Người ta đang buồn mà... không biết dỗ con gái gì hết chỉ biết ngồi đó nhìn thôi à.
Khánh nghe vậy lúng túng đỏ mặt. Ly bèn nói:
- Nói đùa thôi mà...
Nghe thế Khánh mới dám ngó lại Ly. Bây giờ Ly mới nhoẻn một nụ cười tỉnh rụi:
- Đang làm gì ở nhà thế? Bấm chuông mỏi cả tay mới mở cửa.
Khánh ngạc nhiên trước tình thế thay đổi đến chóng mặt, mới một phút trước đây Ly hãy còn đang khóc nức nở mà bây giờ cô ta đã quay sang trêu anh được rồi.
- Tại học cả đống bài, ... ngủ quên nên không nghe thấy.
Ly phì cười:
- Siêng dữ, sao không qua học bài cùng Dũng cho vui?
Khánh đáp:
- Hôm nay Dũng đi đâu á, Khánh gọi không có nhà mà.
Ly chỉ khẽ nhún vai:
- Ly cũng không biết...
Khánh dò hỏi:
- ờ, Ly qua đây... tìm Khánh hả?
Ly nhỏen miệng cười:
- Thì qua đây kiếm Khánh chứ kiếm ai nữa, hỏi lãng nhách. Tay sao rồi?
Vừa nói cô vừa chỉ vào cánh tay được bó bột của anh.
Khánh phì cừơi:
- Cục bột này hơi nặng, nhưng cũng quen rồi. ờ mà có chuyện gì không?
Ly sụ mặt xuống đáp:
- Không biết có phải Ly nhạy cảm quá không, chứ lúc này Ly thấy Dũng làm sao đó.
Khánh nhìn Ly ngẩn người ra không hiểu gì hết. Thấy vậy Ly bèn tức tưởi tuôn ra một tràng:
- Lúc này Dũng cứ tránh mặt Ly, gặp nhau thì chỉ chào hỏi qua loa rồi lật đật chạy biến đâu mất, có cố tìm cũng không gặp. Qua nhà thì dì Ba bảo là đi đâu mất rồi, còn gọi điện thì cũng tương tự như vậy. Không biết là đang làm cái gì nữa, mà cũng không thèm gọi điện thoại cho Ly, nghĩ có tức không. Khánh hay qua học bài chung với Dũng, có thấy gì lạ hay nghe Dũng nói gì về Ly không?... Mà tức thiệt, không coi Ly ra gì hết, không thèm nói gì với Ly mà cũng chẳng tìm Ly nữa chứ... ổng muốn gì đây?
Nói rồi nước mắt cô lại như sắp trực trào ra ngoài. Khánh nín thở nghe Ly nói một mạch, anh cũng không ngờ lại có chuyện này xảy ra. Anh thường xuyên qua ôn bài cùng Dũng suốt thời gian này, nhưng mà quả thật anh không nghe Dũng nhắc nhở gì đến Ly. Dũng và anh càng thân hơn trước, như giữa hai người chỉ có tình bạn hkông hơn không kém. Anh có gắng giữ mình bình tĩnh, giữ khoảng cách giữa anh và Dũng bởi anh không muốn mất đi Dũng một lần nữa. Cho nên, đến bây giờ anh mới lấy làm lạ vì điều Ly vừa nói.
- Hai người giận nhau à?
Ly lắc đầu:
- Không có
Khánh càng lấy làm ngạc nhiên:
- Vậy chắc tại lúc này Dũng lo chuyện gì đó cho nhà thì sao? Đừng có đa nghi quá...
Ly vẫn lắc đầu:
- Không phải đâu, Ly linh tính có chuyện gì đó...
Khánh bèn hỏi:
- Vậy... linh tính bao lâu rồi?
Ly đáp:
- Cũng gần đây thôi, thấy Dũng lạnh lẽo quá.
Khánh thở dài thượt:
- Vậy đi, để tối Khánh gọi hỏi chuyện Dũng ha?
Ly mỉm cười gật đầu:
- Thì Ly qua đây là tính hỏi Khánh chuyện này đó mà. Dũng có... um... nói gì Ly không vậy?
Khánh phì cười:
- Chẳng có gì xảy ra đâu, đừng có đa nghi quá.
Ly tròn mắt hỏi Khánh:
- Sao dám khẳng định chắc chắn vậy?
Khánh nheo mắt nhìn Ly:
- Anh em mà, có chuyện gì thì phải biết chứ.
Ly chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
- ờ, con trai mấy người...
Chưa kịp dứt câu thì Khánh đã chen ngang vào:
- ... chỉ giỏi bênh nhau chứ gì?
Reennggg........ Reenngggg........
Đến là khổ, Khánh nhổm dậy tấp tễnh chạy ra mở cửa. Lần này lại là Dũng. Dũng tươi cười chào anh rồi bước vào nhà.
- ở nhà học bài à?
Khánh chưng hửng đáp:
- ờ.
Dũng buông thõng cái túi trái cây đang cầm trên tay rớt đánh bịch xuống sàn nhà. Cái túi rách toạc ra, mấy trái táo rơi ra lăn lông lốc tứ phía. Anh đứng chết trân tại chỗ nhìn Ly. Ly cũng giật bắn mình, cô nhìn Dũng không chớp mắt. Cả hai cứ nhìn nhau vậy mà không ai nói lời nào.
Khánh thấy vậy bèn lên tiếng trước:
- ờ, Ly mới qua chơi... um... hồi nãy.
Cả Dũng và Ly vẫn bất động. Khánh không biết làm gì hơn bèn nói luôn:
- um... thôi để Khánh vô lấy nước, ngồi đi Dũng.
Vừa nói anh vừa vỗ vai Dũng làm anh giật thót mình:
- ... ờ...
Khánh phì cười, anh bỏ đi xuống bếp.
Dũng lúng túng, anh cố tránh không nhìn thẳng vào mặt của Ly, thốt ra một câu lãng xẹt:
- ... mới tới hả?
Ly lạnh lùng nói:
- Phải. Tưởng người ta chết rồi mới về kiếm tôi.
Dũng càng bối rối hơn, anh không dám nhìn Ly cái nào:
- ờ, dạo này ... hơi bận chút... ờ... qua đây thăm Khánh hả?
Ly vẫn cộc lốc:
- dĩ nhiên rồi.
Dũng bèn nín khe, anh không tìm được lời nào để đáp lại Ly cả. Thấy vậy, Ly tức tối, cô không kiềm được mình nữa:
- Sao anh tránh mặt tôi? Anh muốn gì thì nói, đừng hành hạ tôi kiểu này, anh biết tôi sống dở chết dở cả tháng nay không?
Nói rồi cô lại bưng mặt mà khóc tức tưởi. Dũng cúi gằm mặt xuống:
- Đâu có,... tại....
Ly đột ngột ngẫng mặt lên, cô vung tay hất lại mái tóc đang xõa xuống, rồi đưa tay chùi nuớc mắt, lạnh lùng nói:
- Được rồi! Giờ anh có chuyện gì nói đi.
Dũng thở dài, anh ngẫng mặt lên nhìn Ly, buông từng tiếng chậm rãi:
- Mình... chia tay đi!
Ly bàng hoàng, cô nhìn anh trân trối, cổ họng cô nghẹn cứng lại, cái cảm giác hụt hẫng lan truyền khắp trong người cô khiến cô toát cả mồ hôi. Ly cố sức lấy giọng thật bình tĩnh, nhưng không thành công lắm:
- ... tại... sao?
Dũng chỉ lắc đầu không trả lời cô, anh ngó lảng đi tránh ánh mắt của Ly. Ly đỏ bừng mặt, cô nói như hét lên:
- ... Tại sao vậy?
Dũng giật bắn mình trước thái độ của Ly, anh luống cuống:
- Đó là một sai lầm, anh nghĩ mình không nên... ờ... tiếp tục...
Ly tức giận nhìn Dũng chòng chọc:
- Anh quen tôi đã là 2 năm, bây giờ anh mới nghĩ ra là sai lầm?
Dũng vẫn điềm đạm:
- ... anh chỉ muốn tốt cho em thôi, tin anh đi.
Ly bật khóc:
- Tin anh? Anh đòi chia tay với tôi là vì anh muốn tốt cho tôi? Anh tưởng tôi là con nít ba tuổi à?
Dũng ôm đầu khổ sở:
- Không phải, ý anh không phải vậy...
Ly càng điên tiết lên:
- Vậy chứ ý anh là sao? Hay trước tới giờ chỉ là một trò chơi đùa giỡn với tình cảm của anh? Nếu vậy thì anh đã thành công rồi đó.
Nói đoạn cô bưng mặt khóc, bỏ chạy ra khỏi nhà.
Khánh thở dài thượt. Nãy giờ anh đứng ở một góc phòng và đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, anh không ngờ diễn biến câu chuyện lại kết thúc một cách tệ hại đến như vậy. Khánh nhẹ cầm lấy cái túi xách của Ly bỏ quên, anh đưa cho Dũng lúc này hãy còn đang vò đầu khổ sở. Dũng ngước mặt nhìn Khánh rồi lại nhìn cái túi xách, không buồn mở miệng nói điều gì.
- Đuổi theo đi, còn kịp...
Dũng chỉ nhẹ nhàng cầm cái túi và lắc đầu. Thấy vậy Khánh vội nói:
- Vậy để Khánh đuổi theo...
Nói đoạn anh toan chạy ra cửa, nhưng bàn tay anh đã bị Dũng nắm chặt kéo lại. Dũng lắc đầu:
- Đừng đuổi theo...
Khánh chưng hửng:
- ... nhưng...
Dũng gắt:
- Không nhưng gì hết, rồi cô ấy sẽ hiểu.
Rồi anh ôm đầu gục xuống bàn, bờ vai anh run lên từng hồi, có lẽ là anh khóc.
Trong suốt thời gian thi Tốt nghiệp, anh và Dũng càng trở nên gắn bó nhau hơn. Suốt từ sáng đến tối, anh và Dũng cùng học và trao đổi bài với nhau. Thời gian rỗi một chút thì cả hai cùng nghe nhạc, cùng hát hò thật vui vẻ. Khánh vài lần nhắc đến Ly, nhưng lần nào Dũng cũng cứ cau mày rồi bỏ qua lời nói của. Khánh tự nghĩ có lẽ chuyện của họ đã là kết thúc, nhưng tại sao thì chỉ có mình Dũng là biết, Dũng không hề hé môi cho anh biết chút gì dù đã vài lần anh gặng hỏi.
Kỳ thi Tốt nghiệp đã qua rồi, tuy vậy Dũng và Khánh vẫn gắn bó nhau như hình với bóng vậy. Dũng rủ Khánh cùng về quê mẹ của anh để thư giãn sau kì thi, đó là vùng biển Hòn Rơm thơ mộng, cùng những cồn cát vàng óng tuyệt đẹp. Lời mời thật hấp dẫn, nhất là được đi cùng với Dũng thì còn gì bằng.
- Chỉ có 2 đứa tụi mình thôi à!
Khánh giật mình, anh ngó Dũng trân trân.
- Sao không rủ ai khác? – anh muốn ám chỉ Ly.
Dũng mỉm cười:
- Đi để thư giãn đầu óc, đông người đi thì phiền lắm.
Nét mặt Khánh vui mừng thấy rõ, được đi biển chơi thì còn gì bằng. Nhưng mặt khác anh lại đâm ra lo lắng cho Dũng nhiều hơn bởi vì lúc này Dũng tách biệt quá, không còn thích giao thiệp với bạn bè nữa. Mọi điều giúp được Khánh đều đã làm, nhưng anh vẫn không thể làm Dũng trở lại vui vẻ như trước được.
Khánh đang bay bổng khi hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp đẽ, những kỉ niệm giữa anh và Dũng không sao xóa mờ trong anh được. Bỗng anh bị cắt ngang suy tưởng của mình bở một cú bá cổ đẩy anh nằm lăn đùng ra bãi cát mịn, anh chưa kịp mở mắt ra thì anh đã nghe tiếng cười khanh khách lẫn giọng nói của Dũng vang lên:
- Ngồi mơ mộng gì thế hả ?
Khánh mở mắt ra nhìn khuôn mặt rám nắng của Dũng nhoẻn miệng cười:
- Đâu có mơ mộng gì, đang ngồi hát đó thôi.
Dũng phá lên cười:
- Chà, coi bộ ‘romantic’ dữ ta.