Ở lúc này, Ngọc thấy thầy lãng mạn quá độ, có thể thầy đã qua vàl ba mối tình nhưng không thỏa mãn nên thỉnh thoảng thầy hay hát nhạc buồn, thếnào nếu có dịp Ngọc sẽ tìm hiểu về quá khứ của thầy.
- Ngọc ơi! Ngọc...
Tiếng thầy gọi kéo dài lê lết nhưng cũng có phần khẩn thiết. Ngọc trở vào bếp đã thấy thầy đang dở nồi nước xem sôi chưa. Cái bàn tay thầy thật mỏng manh, thầy dùng hal ngón tay kẹp nhẹ cái nấp vun nhắc lên. Kiểu cách thật là ưu ái, ngay tới đồ vật. Ngọc lên tiếng:
- Thầy mệt trong người, để em canh chừng nước cho, xuống đây gió máy, không tốt đâu thầy.
- Nãy giờ Ngọc làm gì ngoài sân vậy?
Ngọc hơi ú ớ, nàng không muốn tiết lộ là mình mới tỉa mấy cái lá vàng. Sợ thầy tinh ý biết được suy nghĩ của mình, nàng bẻ sang hướng khác:
- Trong này nóng nực quá, Ngọc chạy ra goài xả hơi một chút. Nước cũng chưa sôi đâu thầy.
Lời giải thích của Ngọc gỉống y luận điệu của một người đang còn ở quê nhà. Không có vẻ gì thích nghi với hoàn cảnh mới, làm thầy thương hại:
- Bên Mỹ này, nhà nào cũng có máy lạnh. Nếu nóng bức, Ngọc cứ vào phòng mở máy lên cho khỏe, việc gì phải ra sân chờ gió.
Câu bắt bẻ của thầy khiến Ngọc không biết trả lời sao. Nàng bẻ mấy ngón tay làm điệu. Thầy nhìn Ngọc trân trân:
- Chà, bộ Ngọc thường bẻ lóng tay lắm sao?
Ngọc gật gật đầu.
- Người ta nói bẻ lóng tay là đìêu hên đó thầy, Ngọc hay thử thời vận kiểu này.
Khi nói lời trên, Ngọc quên người đối diện là một ông thầy bói. Chừng chợt nhớ ra. Ngọc biết mình lỡ lời. Nàng cúi đâu nhìn mấy ngón tay, co co nhẹ lại, cử chỉ của Ngọc đơn giản và tự nhiên như vậy, nhưng thầy Phú Sĩ lại nghĩ khác. Thầy tưởng tượng như Ngọc đang nắn bột làm bánh. Thầy muốn được làm cục bột đó quá, với dáng vóc này, bàn tay mềm mại kia, nếu em mà nắn nót cục bột, chắc mềm cũng thành cứng, cứng cũng thành tan tác...
Thầy quay lưng về phòng, cũng là để kềm lại cái ý tình mềm cứng đang tự do nẩy nở trong óc thầy.
Khi Ngọc mang nồi nước sôi lên phòng, đã thấy thầy chuẩn bị một chiếc mền thật rộng đặt trên giường, còn thầy thì ngồi dưới thảm lim dim đôi mắt, hít thở đều nhịp, kiểu người đang ngồi thìên. Thầy cởi áo tự lúc nào ở trần, da thầy trắng bốc. Ngọc đặt nhẹ nồi nước xuống cạnh thây nói nho nhỏ:
- Thầy xông được rồi đó. .
Thầy im lặng không trả ]ời, tiếp tục thởvà nhắm mắt. Ngọc dự định nhẹ nhẹ lui ra. Nàng quay lưng lại nhìn thầv. Bỗng có một bàn tay níu lấy cẳng nàng. Hành động này thật nhanh và chớp nhoáng khiến Ngọc giật mình sững sờ. Nàng muốn lôi mạnh cho sút chân ra, nhưng hai bàn tav thầy như gọng kềm bắt nàng phải đứng lại. Chưa kịp mở lời Ngọc đã nghe thầy cất tiếng phều phào:
- Ngọc, Ngọc, cho thầy nhờ em chút xíu nữa.
Hơi thờ thầy dồn dập, giọng thầy run run như một người đang trúng gió. "Nhưng mà vô lý, nếu trúng gió, thầy đâu ở trần. Rõ ràng thầy đã chuẩn bị đểxông thuốc.
Mà sao thầy lại níu chân mình." C.ố gắng lấy bình tĩnh trở lại Ngọc nói:
- Thầy muốn nhờ Ngọc gì nữa đó thầy?
Vừa nói Ngọc vừa cúi xuống gở chân ra khỏi tay thầy.
Mặt thầy lúc này thật ủ rũ, hai má thầy xệ xuống, đôi mắt mơ màng nhìn vào khoảng không.
- Đời nghĩ cũng buồn. Thầy than trống không.
- Đời thầy đủ hết còn buồn gì...
Ngọc cúng đáp lại trống không. Hai bên nhìn như hiểu ý nhau, nhưng cứ phải giả vờ. Nếu người thứba nào có mặt lúc này, họ không hiểu gì cả. Cuộc đối thoại giữa đôi bên cà giụt cà giựt, rất ăn khớp với nhau nhưng lại có vẻ xa xăm lạ lùng. Thầy đưa tay cbỉ chiếc mền trên giường:
- Ngọc lây giùm thầy chiếc mền.
Biết là thầy sắp "dở quẻ". Cái mền đâu có nặng nhọc gì mà thầy lại nhờ đến mình, hơn nữa nó ở sát cạnh thầy. Nhưng Ngọc vẫn cứ làm theo lời thầy. Có lẽ biết được ý nghĩ Ngọc, thầy lên tiếng giải thích:
- Trước khi xông thuốc thầy có thói quen phải tịnh tâm, dưỡng khí, dồn những chất độc hội tụ lại các lỗ chân lông. Thầy không muốn cử động nhìêu. Hồi không có Ngọc ở đây, mỗi rân cần xông thuốc, thầy phải một mình làm mọi công việc nên thần tản khí tan không có "ép-phê" mấy.
- Ép-phê là sao thầy?
Ngọc hỏi câu đó đúng ngay chỗ ngứa của thầy.
- Chữ này nguyên gốc là tiếng Tây, mình xài riết thành Việt hóa luôn. Nghĩ cho cùng khi thành chữ Việt rồi thấy nó hay lắm Ngọc.
- Hay sao thầy?
Ngọc nghĩ coi, cái gì mà hễ ép mạnh vào sẽ làm cho người ta phê. Thí dụ hai người ôm nhau, hoặc với loài vật hay sinh vật cũng vậy, như cá trống ép cá mái vân vân...
Thầy Phú Sĩ quả thật là một tay kỳ tài. Tử vấn đề xông thuốc thầy dẫn sang đề tài ngôn ngữ học một cái rụp, khiến người nghe lọt vào mê hồn trận lúc nào không hay.
Ngọc bây giờ quên mình là nam hay nữ. Bởi vì thầy Phú Sĩ đang ở trần, coi như phân nửa phần cơ thể người đàn ông đang lộ liễu mà thầy lại bàn về chuyện ép-phê này nọ. Vậy mà Ngọc vẫn đưng nghe một cách mê man.
- Ngọc nè... Thầy Phú Sĩ phá ngang dòng suy tưởng của Ngọc.
- Thầy nói tiếp Ngọc nghe. Hối chưa có Ngọc ở đây, thầy một mình, lúc đau lúc ốm rất cô đơn, khi bắt gió khi xông thuốc, thầy phải một mình làm lấy rất vất vả.
May nhờ có Ngọc về đây, Ngọc giúp thầy trùm mền, mở nắp nồi. l'hầy chỉ ngồi yên cơi quần áo tập trung giải độc có lẽ khá hơn nhìêu.
Nghe đến đây, Ngọc toát mồ hôi. Hồi nào tới giờ, Ngọc chưa nghe ai nói chuyện xông thuốc phải cần nhìêu thủ tục kỳ dị như vậy. Ngọc hối thúc thầy?
- Coi chừng nước nguội đó thầy.
Lời hối thúc của Ngọc cho thầy Phú Sĩ hiểu rằng Ngọc đã bằng lòng giúp mình.
Thầy ngồi ngay ngắn lại. Mắt nhắm, hai bàn tay ấp lên đầu gối, dáng điệu của thầy đúng một người đang ngồi thiền. Ngọc chưa biết phải làm gì trước, nàng đưa tay dọc dọc vào chiếc mền. Thầy vẫn nhắm mắt. Nói nhỏ:
- Ngọc lấy mền trùm phủ lên thây. Nhớ trùm kín trước khi để nồi nước xông vào.
Ngọc làm theo lời thầy. Chiếc mền dầy khá lớn. Thầy Phú Sĩ bị gói trọn trong đó. Đầu thầy lúc này lắc lắc nhẹ... Có lẽ thây hơi ngộp thở. Mà cũng có thể thầy khoái cái gì đó, thầy lắc lư thỏa mãn.
Khi trùm thầy xong, Ngọc ngồi yên, khiến thầy phải nói thêm:
- Ngọc hé mền cho nồi thuốc vào đi.
Phía trong hình như thầy đang động đậy. Có lẽ thầy đang cởi quần. Ngọc nhớ lời thầy nói hồi nãy. "Khi xông phải trần truồng cho các lỗ chân lông được thoáng và giải độc ra ngoài..."
Ý nghĩ này khiến Ngọc nóng hai bên thái dương. Mặt nàng ửng đỏ, hình như có một luồng điện hồ thẹn vừa chạy qua tâm não nàng. Ngọc bậm môi cố gắng gtứ mối xúc cảm không cho bộc ra ngoài. Người phụ nữnào cũng vậy trước ý nghĩ phải đối điện với sự trần truồng của một người khác phái, cho dù đối diện trong trí tưởng cũng cảm thấy nhột nhạt, lâng lâng một thích thú mơ hồ.
Thầy Phú Sĩ bây giờ không còn động đậy nữa, đang chờ đợi được Ngọc cho nồi thuốc xông vào. Nhưng chưa thấy gì, thầy giục:
- Ngọc cứ hé mền cho nồi xông vào, để thầy mở nắp.
Ngọc lúng túng, chiếc mền thì rộng, trùm quanh thầy Phú Sĩ, nàng không biết hé mở góc nào đưa vào cho thích hợp. Nàng câu giờ:
- Đưa vào chỗ nào thầy?
- Chỗ nào hổng được, thầy ngộp thở rồi đó.
Mà phía bên trong thầy ngộp thở thiệt, chưa cần thuốc xông mà mồ hôi thầy đã lấm tấm.
Ngọc hé nhỏ một góc mền đẩy nồi thuốc xông vào. Bàn tay nàng chưa kip rút ra. Đã có một bàn tay khác phía bên trong đè ấp lên. Tiếng nói thầy vọng ra:
- Nhớ nhớ khoan mở nắp để tử từ cho thầy. Hơi nóng mà toát ra một lượt chịu không nồi đâu.
Ngọc yên lặng không trả lời. Bàn tay Ngọc lúc bây giờ cũng chìu theo lòng nàng để yên trên nắp nồi cho thầy nắn bóp.
Đời Ngọc đã qua một lần lửa, đời tháy cũng phong trần quá độ. Vậy mà ở lúc này. Tự dưng hai bàn tay nhịp nhàng khoái cảm một cách kỳ lạ.
Thầy nắn nắn mấy ngón tay Ngọc. Giống kiểu thầy đang coi bói, chỉ khác là Ngọc ngồi phía ngoài mền, còn thầy trùm kín phía trong. Hơi thở thầy hình như nặng hơn, chiếc mền dầy phập phồng những khoản nhỏ. Rõ ràng hai ngưòi đang chơi với nước nóng. Nếu lúc đó không may nắp nồi bật ra thì cả hai sẽ bị bỏng nước sôi rất nặng. Không nói nhưng cả hai đêu giữ cứng nắp nồi, bản năng phòng thủ trong con người luôn luôn chồi ra trong mọi cảnh bất trắc:
- Ngộp quá Ngọc ơi, cho nồi nước ra đi.
Ngọc không trả lời, nàng làm theo lời thầy. Đưa nồi nước ra khỏi mền, Ngọc hỏi:
- Thầy chưa xông mà thầy.
- Ừ ừ, từ từ rồi thây tính.
Đến đây Ngọc đã biết là thầy tính cái gì rồi. Nhưng hình như nàng cũng đang thích thú "món tính" đó. Nàng chờ đợi. Thầy lên tiếng:
- Tự nhiên thầy chóng mặt quá Ngọc à.
Ngọc cười thầm, nàng nhận biết rõ ràng người đàn ông đang thiết lập một chiếc lồng "tình ái", cánh cửa lồng đang mở chờ mồi. Bản tính khám phá của người nữ rất mạnh, nhưng khi đã tới mức, thì trở nên từ tốn còn đàn ông thì khác lại lúc nào cũng hăng hái dấn thân, đánh nhanh, đánh mạnh thiếu bền bỉ.
Thầy Phú Sĩ bình thường đạo mạo cốt cách bao nhiêu, nay thầy trở thành lụp chụp, nóng nảy, biến chế vụng về. Trong trí thầy, trước mắt thầy, chỉ còn là mục đích cần đạt, còn mọi kiểu cách kế hoạch thì sao cũng được.
Dù tình hình có vẻ căng thẳng, Ngọc vẫn giữ được chút bình tĩnh thường lệ, nàng đẩy nhẹ nồi nước xông vào gầm giường. Ngay lúc đó, một biến cố "trầm trọng" ngoài sức tưởng tượng của Ngọc tự nhiên xảy ra. Thầy Phú Sĩ nhưmột con thú xồng chuồng, thầy đứng dậy tung mền tróc qua ngoài. Người thầy trần truồng, da thit trắng bóc, những sợi lông măng nơi tay, nơi chân thầy dựng đứng lên, miệng thầy lảm nhảm m(ìý câu thần chu. Một thứ ngôn ngữ rất lạ kỳ. Ngọc chỉ nghe loáng thoáng có tên nàng trong đổ. Trước cảnh người đàn ông lộ liễu quá đáng như vậy, khiến lòng náo nức của Ngọc cũng bị chìm xuống. Nàng la trong cơn hốt hoảng:
- Thầy, thày, thầy sao vậy?
Thầy không nói một lời, đứng yên nhìn Ngọc trừng trừng. Một phút trôi qua. Ngọc đã muốn tung người chạy ra khỏi phòng. Đời nàng từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ gặp cảnh nan giải trắng trợn như vậy. Bỗng thấy thầy khóc hu hu, thầy ngước mặt lên trời than:
- Em ơi, anh có tội với em lắm, mấy trăm nãm rồi em đi đâu, anh tìm em khắp cùng địa cầu. Em nỡ đành bỏ, anh sao em.
Đến đây Ngọc đứng sững như trời trồng, lời ta thán của thấy nghe áo não lạ lùng. "Mà thầy nói với ai vậy, chắc người đàn bà này với thầy đã có một thời mật thiết gối chăn". Thay vì bỏ chạy ra ngoài, Ngọc đứng lại, nàng ngắm nghía thầy như ngắm nghía một pho tượng sống có linh hồn. Trên má thầy đã đẫm ướt vài giọt lệ. Khuôn mặt trong sáng đẹp trai tươi tỉnh của thầy như bị một màn sương phủ xuống, ủ rủ não nề. Thầy nói tiếp:
- Ngày xưa anh đã phụ em, anh đã làm khổ cả một đời em, em còn nhớ không. Anh đã đam mê bè bạn, đã đam mê vui thú, anh quên người vợ hìên suốt đời tận tụy hy sinh cho anh. Những nốt ruồi bất hạnh nơi phần thầm kín của em đã báo hiệu đìêu đó, anh cũng biết vậy. Sao anh lại không cùng em đi trọn đường tình, những vết sẹo nơi đâu gối em, anh đã nhìêu rân nắn nót si mê, không biết những dấu vết ấy có còn nơi em không?
Nghe đến đâu, Ngọc sững sờ. Nàng nhìn lại mình, rồi lẩm bẩm: "Không lẽ thầy nói mình, mình cũng có nốt ruồi nơi thầm kín, mình cũng những vết sẹo nơi đầu gối. Ủa mà sao thầy rành quá vậy." Nàng nhìn thầy như đò hỏi, đôi mất nàng không còn hoảng hốt mà đã đổi thành dịu dàng thân thiết. Thầy Phú Sĩbiết được mình đã đánh trúng ruột gan người đối diện. Thầy đổi chiêu thức du kích thành trận địa chiến.
- Ngọc, Ngọc em. Người vợ thân yêu của đời anh. Năm trăm năm trước chúng mình có một tổ ấm ờ rất xa nơi này. Ôi cái kiếp đời ngày xưa trái ngang thay lại cho anh gặp lại em nơi này "Rõ ràng thầy đang bị ông nhập bà hành rồi". Ngọc nhận định một cách tổng quát như thế. Ngọc nhớ lại khả năng độc đáo của thầy về vấn đề tìên kiếp và như vậy thầy đang soi lại tìên kiếp của Ngọc đây. Nhưng Ngọc vẫn thắc mắc. Tại sao ông bà nhập thầy lại nhập vào lúc thầy trần truồng như vậy.
Thầy Phú Sĩ thuộc loại đàn ông nhà nghề. Bất cứ động tĩnh gì của Ngọc đều được thầy nghiên cứu và thấy biết rất rõ người đàn bà ấy, sau những lời trăng gió của thầy hồỉ tưởng lại đang cộng trừ những dấu vết riêng tư trong người nàng. Thầy để yên cho Ngọc thăm đòn. Thầy đang dùng bí thuật "đồng cốt" đưa Ngọc vào một nìêm hân hoan. Ngón võ "tìên kiếp" của thầy đã được xử dụng cao siêu hơn, bài bản thánh thót hơn. Riết rồi, đối với thầy là một thú chơi đầy kích thích.
Trong khi Ngọc cúi xuống nhìn đầu gối tìm những vết sẹo thầy Phú Sĩ tấn công thêm:
- Em cứ nghĩ lại em, mà chắc em không thể nào nhớ được. Bởi thời gian đã qua lâu lắm rồi. Ngày đó anh đâu được như bây giờ, nho phong tao nhã. Anh là một võ sĩ chuyên đi đánh thuê, người anh gân cốt cục mịch, đường ái ân bị hạn chế. Và em lúc đó, buồn biết bao nhiêu, em có chồng mà lại cô đơn chăn gối. Anh thì mải mê bè bạn, bạc tiền, chỉ có đánh đấm, tay chân anh hạ dễ dàng địch thủ, nhưng với em, anh cổ cho được gì đâu. Anh có tội với em lắm Ngọc ơi, anh có tội với em lắm Ngọc ơi!
Thầy rên rỉ ảo não những lời thú tội, nghe phiêu bồng như âm thanh từ khoảng trời nào vọng lại.
Tới đây Ngọc đứng chết trân người. "Rõ ràng thầy đang nói tới mình, nói tới cái kiếp trước chồng vợ của mình." Thầy bi ông nhập bà hành đã đành. Ngọc cũng bị lôi cuốn theo luôn. Nàng không còn đủ sức trốn chạy nữa. Nàng đứng sững nghe thầy kể lể mà lòng dạ bồi hồi. Nàng liên tưởng tới cái kiếp trước của mình. Nàng không thể hình dung sựxấu xí cục mịch của thầy Phú Sĩ theo thầy nói. Nàng chỉ tưởng tượng thầy cũng trắng trẻ đẹp trai, môi mỏng mắt láo liên như bây giờ. Còn nàng thì phải đẹp hơn kiếp này, đẹp lắm. Bới vậy thầy mới có tội để cho mình phòng không gối chiếc. Ông trời thật oan nghiệt khiến cho thầy và mình gặp nhau trong , hoàn cảnh nhưvầy. Một đàng thì trần truồng như nhộng, một đàng thì nhột nhạt khó chịu. Đi cũng khổ mà ở cũng khó.
Trong lúc Ngọc đắn đo suy tính. Tự nhiên nàng nghe cái rầm. Nhìn lại thầy Phú Sĩ đang té ngửa xuống thảm, lạ thay hai tay thầy quơ trúng cái mền. Thầy đắp lên người. Nước mắt thầy chảy ròng ròng, thầy ngáp mấy hơi. Tay thầy đã biết đưa lên che miệng, dấu mấy cái lợi răng màu hồng. Thầy vật vả người, rùng mình lia lịa. Hoàn hồn. Ngọc biết ngay là thầy đã tỉnh. Hồn phách nhập thầy lúc nãy chạy đi đâu mất. Ngọc chùng xuống trước hoàn cảnh này. Thầy nhắm mắt, thở hắt hơi nhìêu đợt, xong nằm yên.
Lúc này đối với Ngọc mới thiệt là khó xử, nàng muốn tới giúp đỡ thầy tỉnh trí lại. Nhưng rồi lại ngại ngùng chỉ sợ thầy lên cơn nữa, trần truồng ra thì "trật bài chìa" quá.
- Cho thầy xin miếng nước Ngọc ơi, thầy mệt lắm.
Ngọc phóng vội về phía nhà bếp, lấy một ly nước lạnh mang lên cho thầy.
Nhờ có ly nước làm bạn. Ngọc dạn dĩ hơn, Ngọc quỳ hai gối xuống cạnh thầy:
- Nước nè thầy, uống đi.
Thầy Phú Sĩ từ từngồi dậy, hai tay run run đỡ ly nước nơi Ngọc, ực một hơi sảng khoái.
Sắc diện thầy hồng hào trở lại, thầy nhoẻn miệng cười kiểu một người thẹn thùng sau cơn mê.
- Ủa sao thầy lại nằm đây hở Ngọc?
Thầy trố mắt nhìn nhìn phía cơ thể, nơi có chiếc mền phủ che, Ngọc không biết trả lời thế nào nàng nhẹ giọng:
- Thầy lên giường nghỉ đi, mệt lắm rồi đó thầy.
Thầy đưa hai tay lên trời làm cử động thể dục:
- Thầy vẫn khỏe mà Ngọc.
Lối ngu ngơ của thầy khiến nàng muốn nói "toạc móng heo" chuyện thầy "đi thiếp" hồi nãy, nhưng nghĩ rằng vô ích. "Thầy có nhớ gì đâu, hồi nãy là hồn chồng cũ của nàng kiếp trước nhập vào, còn bâygiờ thầy Phú Sĩ người chủ nhà tài sắc vẹn toàn." Ngọc nhấc khéo:
- Thầy mệt lắm rồi đó, bây giờ thầy cần phải xông thuốc nữa không?
Thầy Phú Sĩ trố mắt:
- Ủa? Chớ bộ thầy chưa xông à?
- Chưa thầy. Ngọc trả lời cụt ngủn, cốtình cho thầy đừng hỏi gì nữa. Nàng chỉ sợ lời qua tiếng lại, nín không nổi, nhè kể chuyện thầy trần truồng, bị "ông nhập bà hành", mắc cỡ tội nghiệp thầy. Thầy đưa mắt dáo dác tìm nồi thuốc xông hiện đang nằm lạnh ngắt phía dưới giường:
- Thôi, thầy thấy không cần xông nữa.
Ngọc khom mình, dùng tay kéo nồi thuốc xông ra định mang đi.
- Để đó cho thầy?
Giọng thầy hùng hồn mạnh bạo một cách kỳ lạ.